Sau này cứ lấy tên người yêu cũ em đặt cho con chúng mình...
Vợ chồng nằm trên giường tâm sự, vợ thủ thỉ:
- Sau này anh thích đặt tên gì cho con?
- Tên bồ cũ của em. – chồng đáp.
Cô vợ trẻ nghe thế liền trợn tròn mắt nói:
- Nhất định phải đẻ nhiều thế hả anh?
- !?!
Tất Nhiên (vnexpress)
Trong tiết Sinh học cô giáo hỏi học trò...
Gần đây tôi thấy mình giống con chó bị xích...
Anh chàng vô địch môn đấm bốc vào một nhà hàng...
Bạn gái tao có siêu năng lực...
Tôi có thể mời em cùng ăn tối được không...
Anh có một thí nghiệm quan trọng phải làm đêm nay nên sẽ về nhà trễ nha vợ...
Tôi còn sống mười năm nữa, ông bảo ai nuôi tôi mà chẳng khóc...
Có ông thầy đồ dốt, nhưng lại muốn học trò đến đông học nên hay xổ chữ.
Tôi bào chữa nếu ông vô tội và phí là 1600 đô la...
Lý do tớ không bỏ được anh ấy là...
Hai kẻ móc túi chuyên nghiệp đang ăn trong một nhà hàng. Một tên nhìn sang bàn bên cạnh thấy ông khách đang bực tức vò đầu bứt tóc, quay lại hỏi bạn:
Một quý cô đang đi thì có một người phụ nữ xấu xí khác bắt chuyện và xin tiền để ăn tối. Quý cô nói:
Cô vợ (làm nghề buôn bán) bảo với người bạn hàng:
Vậy thì cô lái máy bay luôn đi
Làm thế này lâu hơn vài phút nhưng sẽ khiến cho chuyên gia về dấu tay phải phát điên lên đấy!
Trong giờ Văn: - Em hãy đặt cho thầy 1 câu trong đó có tính từ.
Giữa giờ chiếu phim, một bà len qua dãy ghế để ra ngoài.
Giờ cơm,bố nhắc nhở con gái: - Sao con lại vừa ăn vừa xem phim thế kia? Có tin bố mách với cô giáo con không?
May quá, suýt thì quá hạn sử dụng.
Thông thường theo lịch trong ngày viên thống đốc có một buổi để lắng nghe các lời cầu khẩn từ người thân của các tù nhân.
Nhớ Tết xưa, cứ vào cuối năm hay đầu năm mới, các bà các cô lại đua nhau bói Kiều để tìm một niềm tin, hy vọng an ủi, động viên trong tương lai. Họ lầm rầm khấn vái “Lạy Vua Từ Hải/ Lạy vãi Giác Duyên/ Lạy tiên Thúy Kiều/ Tên con là… tuổi… thành kính xin một quẻ cầu duyên (cầu tài, lộc)/ Con xin trang bên tay trái (tay phải) từ dòng… đến dòng… ở trên xuống (dưới lên)”. Trang sách được mở ra, kỳ lạ thay ai cũng tìm thấy niềm vui, nỗi buồn, vận hạn của mình trên từng câu chữ truyện Kiều.
Hà Nội 12 mùa hoa. Tháng 4, hoa loa kèn tràn ngập trên các con phố. Chẳng phải ngẫu nhiên những ngày này, Hà Nội tràn ngập một màu hoa trắng muốt. Những cô hàng hoa đạp xe trên phố, chở phía sau những nụ hoa xanh, vẻ xanh không chút mỏng manh mà căng tràn nụ sống.
Đối với bất cứ ai trong đời, nếu đã từng ít nhất một lần đặt chân đến thăm Hà Nội hoặc sinh sống ở Hà Nội thì Hà Nội – Thăng Long – không đơn thuần chỉ là một cái tên, một địa danh, mà hơn tất thảy, đó còn là Tình Yêu và Nỗi Nhớ. Yêu Hà Nội ngay cả khi đang ở trong lòng thành phố. Và càng yêu day dứt hơn khi phải đi xa…
Ấn tượng sâu đậm nhất trong tôi là những đêm trông trăng phá cỗ Trung Thu của gia đình, hoặc của xóm tôi tổ chức tại sân vận động của trường. Thích và ấn tượng – có lẽ bởi cái không khí đầm ấm đặc biệt của đêm Trung Thu sum vầy bên những người ta yêu quý mang lại.
Tháng Tám mùa Thu luôn đem lại cho lòng người những xúc cảm kỳ diệu. Nên sống sao cho trọn vẹn từng khoảnh khắc để thời gian có qua đi cũng không nuối tiếc điều gì...
Tháng ba về, nắng ửng lên, một chút nắng nhẹ đủ thoa lên đôi má ửng hồng thiếu nữ trong chiếc khăn voan kiều diễm, chiếc áo khoác trên bờ vai mịn... Và đủ để hàng cây hai bên đường khoe lá non lộc biếc ánh lên trong sắc nắng tháng ba. Tôi đi trong màu nắng trong veo có hương thơm của lúa đồng mới cấy, bén rễ xanh non mơn mởn, cảm nhận mình đang chạm vào tháng ba, tháng dùng dằng nhớ nhớ thương thương rộn ràng trong những ngày hội làng.
Tha hương mấy độ tủi thân con/ Dấn bước phiêu du kiếp mỏi mòn/ Kỷ niệm một thời xuân sắc ấy/ Tết quê hoài nhớ mãi trong con
Cuộc sống xa nhà gần mười năm đủ để tôi nhận ra một điều rằng, thời điểm nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ khu vườn tuổi thơ ắp đầy kỷ niệm dậy lên trong tôi nhiều nhất, cồn cào và mãnh liệt nhất chính là những ngày này, khi những tia nắng yếu ớt đủ gọi về một ban mai tươi mới. Và làn mưa đã dễ chịu hơn, không làm đất trời xám xịt lại. Không gian ấy đưa tôi về ngày xưa, nơi tôi cùng với tuổi thần tiên bắt đầu náo nức ngóng chờ ngày sẽ mang đến bên mình nhiều nhất yêu thương.