28/06/2017 09:56:00 AM
Say men rượu men tình

Nếu có chiến sự, tôi chỉ cần nghiêng mình là lăn xuống hầm, cầm súng luồn ra ngoài giao thông hào, khỏe re! Khổ luyện mãi, cuối cùng tôi cũng nâng được tửu lượng lên: uống hết một can 4 lít, thêm vài ba “bát sắt năm tấn” trong thời gian một buổi, không say!...

Năm 1982, Bộ Chỉ huy Đoàn 5503 điều chuyển tôi về làm Tài vụ Tiểu đoàn 12 đóng quân trong cánh rừng săng lẻ bên sông Mê Kông, cạnh phum X’re Kaxan, huyện Siempot. Lúc bấy giờ tôi có thâm niên trong quân ngũ gần hai năm, tửu lượng cũng không đến nỗi nào! Ấy là so với bạn bè cùng mặc áo xanh màu của lá đang làm nhiệm vụ quốc tế bên nước bạn Campuchia. Còn so với các cô gái Khmer ở phum X’re Kaxan, tửu lượng của tôi chẳng là “cái đinh” gì! Vì Tết độc lập 2/9 năm đó, tôi bị các cô gái Khmer phục rượu say đến độ không còn biết trời trăng mây gió và họ giở trò nghịch ngợm khiến tôi sau đó ngượng chín người!

Bộ đội tình nguyện ở Campuchia ngày ấy, ngoài Tết Dương lịch và Âm lịch, còn có hai ngày lễ trọng là Quốc tế Lao động 1/5 và Quốc khánh 2/9 được liên hoan “ấm chân răng” bằng cách mổ heo mổ bò đánh chén xôm trò. Dân Khmer ở phum X’re Kaxan kéo tới đơn vị chia vui. Và họ tổ chức múa răm vông ở khoảnh đất rộng cạnh doanh trại. Các cô gái Khmer bảo tôi là “lục thum” (ông lớn) nắm quyền phân phát tiền nong, thóc gạo, áo quần, nhu yếu phẩm… cho cả đơn vị nhưng lại trẻ người, vui tính nên nháy nhau, cứ sau một vòng múa răm vông lại mời tôi một “bát sắt năm tấn” - loại bát to của bộ đội, đầy ăm ắp rượu có độ cồn cao, đốt cháy lửa ngọn xanh lè. Tôi uống chừng năm bát là say quắt cần câu. Các cô gái Khmer dìu tôi về doanh trại, đặt lên giường, cởi hết áo quần, úp cái “bát sắt năm tấn” lên hạ bộ, bỏ một vốc đũa bên cạnh rồi chỉ chỏ và ôm nhau cười.

Tôi nào hay biết gì đâu! Ngày hôm sau tôi khoác súng ra phum X’re Kaxan chơi. Các cô gái Khmer thấy mặt tôi là bụm miệng cười và nói: “Boon Tài ơi! P’ôn khơl tần ós. Thum thum nás!” (Anh Tài ơi! Em thấy hết rồi. To to nhé!). Truy ra, tôi mới rõ mọi chuyện. Và tôi quyết “luyện” để nâng cao tửu lượng, phục thù. Lúc bấy giờ tôi thuộc diện “ưu binh” được miễn ôm súng gác đêm ngoài giao thông hào. Tôi ra nhà mẹ nuôi ở phum X’re Kaxan lấy một can rượu 4 lít đem về để nơi đầu giường, khoét nắp, cắm dây chuyền sê-rum vào. Đêm đầu tiên tôi mút 5 búng. Đêm thứ hai tôi mút 6 búng. Cứ thế, tăng dần đều theo cấp số cộng. Tôi sống trong căn nhà lá riêng biệt, cạnh giường là căn hầm nối với giao thông hào ở bên ngoài. Nếu có chiến sự, tôi chỉ cần nghiêng mình là lăn xuống hầm, cầm súng luồn ra ngoài giao thông hào, khỏe re! Khổ luyện mãi, cuối cùng tôi cũng nâng được tửu lượng lên: uống hết một can 4 lít, thêm vài ba “bát sắt năm tấn” trong thời gian một buổi, không say!

Ngày “phục thù” đã đến! Đó là Tết độc lập 1983. Trong đêm múa răm vông, các cô gái Khmer lại giở “bổn cũ” với tôi. Kết cuộc là, tôi cho họ móc họng, ói mửa cả mật xanh mật vàng. Thấy vậy, I Xậy - cô gái Lào xinh đẹp mê hồn, bước tới mời tôi vào vòng múa răm vông khi tiếng trống sikô vỗ nhịp bập bùng. Vẻ đẹp tuyệt trần của I Xậy khiến tôi không nỡ “rửa hận” bằng cách mời nàng uống rượu. Tôi rời khỏi vòng xoay của điệu dân vũ Khmer, đứng lẫn vào đám đông bên ngoài ngắm nhìn I Xậy múa và… làm thơ! Hoàn thành bài thơ “Khi em vào vòng múa răm vông”, tôi chép ra giấy rồi đưa cho Lành - cô gái người Hoa, viết và nói thành thạo cả ba thứ tiếng Khmer, Việt, Lào, nhờ dịch cho I Xậy nghe. Cô nàng nghe xong, ngước đôi mắt đen láy nhìn tôi, mỉm cười. Rồi cô nàng nắm tay tôi kéo vào vòng múa răm vông. Trong lúc nhún nhảy, I Xậy đắm đuối nhìn tôi và nói: “Nhà em ở cuối phum. Khi nào rảnh, “ại Tài” (anh Tài) ghé chơi. Me em rất yêu quý bộ đội Việt Nam”.

Hơn ba mươi năm trôi qua, mỗi lần đến Tết độc lập 2/9, tôi lại nhớ quãng thời gian sống ở phum X’re Kaxan, nhớ I Xậy - cô gái Lào dễ thương chi lạ và bài thơ viết lúc ngà say bởi men rượu men tình…

Khi em vào vòng múa răm vông
Khi em vào vòng múa răm vông
I Xậy ơi! Em có biết không
Bàn tay em sao mà mềm mại
Mở xòe ra hai đóa sen hồng

Khi em vào vòng múa răm vông
I Xậy ơi! Em có biết không
Đôi môi em mỉm cười duyên dáng
Bao chàng trai tê dại cõi lòng


Khi em vào vòng múa răm vông
I Xậy ơi! Em có biết không
Dáng hình em bước đi uyển chuyển
Dịu dàng trong tấm váy xà rông

Khi em vào vòng múa răm vông
I Xậy ơi! Em có biết không
Anh nhìn em si mê đắm đuối
Hơn mọi người quây tụ đứng trông.

X’re Kaxan, 1983


Nguyễn Tam Mỹ (baoquangnam)

 Ý kiến của bạn |   Gửi tin qua E-mail |   Bản để in
Tin liên quan
  • Viết để trả nợ cho đồng đội, quê hương (21/06/2017)
  • Nghệ thuật ngâm thơ: Gần gũi tâm hồn người Việt (07/06/2017)
  • Chữ viết tay của nhà văn - hình bóng thời đại đã mất? (31/05/2017)
  • Tấm bia và bài thơ của liệt sĩ Hoàng Lộc (24/05/2017)
  • Xuân Diệu thăm nhà Phạm Hổ (10/05/2017)
  • Tên thật và bút danh (26/04/2017)
  • Chuyện về Mạc Đĩnh Chi: Chơi chữ (26/04/2017)
  • Nhà thơ Mỹ vẽ văn nghệ sĩ Việt Nam (19/04/2017)
  • Khi nhà văn và họa sĩ đổi nghề (12/04/2017)
  • Diễu lệnh cấm quần không đáy (15/03/2017)
Các tin khác
  • Mơ bến Đào nguyên (25/05/2018)
  • Cần thêm nhiều ý tưởng “nuôi” sáng tác văn học (26/07/2017)
  • "Thời xa vắng" - Hành trình từ văn học đến điện ảnh (19/07/2017)
  • Giai thoại về Trạng nguyên Nguyễn Quốc Trinh (08/03/2017)
  • Người nước Nam làm tể tướng phương Bắc (22/02/2017)
  • "Mây trắng rọi biển xuân" (15/02/2017)
  • Đem chuông đi đánh đất người (08/02/2017)
  • Người tài đất Việt (01/02/2017)
  • Quan trạng hầu quan huyện (25/01/2017)
  • Chơi mà học- học mà chơi (18/01/2017)

Video

Dấu ấn Việt Nam: Bác Hồ và sự trong sáng của tiếng Việt | VTV4
Hội họa qua những trang Kiều
Hà Nội mùa hoa loa kèn
Ca dao về lao động sản xuất
Ca dao về tình cảm vợ chồng
Mùa ngóng Tết thần tiên
Nhớ Tết quê
Xứ bình an
Chiều nay có một cuộc hẹn
Tự viết tên mình đi em
Kết thúc có hậu
Thắng cảnh bạn thích nhất?
Vịnh Hạ Long
Phong Nha - kẻ Bàng
Cát Bà
Đảo Phú Quốc
Fanxipang