...Em là cánh én mỏng/ Chao xuống giữa đời anh/ Cho lòng anh xao động/ Thành mùa xuân ngọt ngào...
Ảnh minh họa ( Nguồn Internet)
Khi gió đồng thơm ngát
Hương lúa chín ngọt ngào
Rợp trời chim én liệng
Cho lòng anh nôn nao
Tiếng chim vườn xôn xao
Sắc hoa vàng ngây ngất
Nắng trời đường tươm mật
Nên bỗng vàng long lanh
Cây nẩy đầy chồi xanh
Nhiều như niềm khát vọng
Mây trắng bay yên lành
Đẹp như điều mơ mộng
Em chợt đến bên anh
Dịu dàng như cơn gió
Và lòng anh để ngỏ
Cho tình em mơn man
Em là cánh én mỏng
Chao xuống giữa đời anh
Cho lòng anh xao động
Thành mùa xuân ngọt ngào
Én về én lại xa
Mùa xuân không ở lại
Bên anh em gần mãi
Nên đời vẫn xuân trào
Diệp Minh Tuyền
...Dòng sông ơi chảy về đâu/ có ngang qua một thời kỷ niệm...
...Tôi thấy rồi em ơi, giữa cuộc hành quân/ Niềm kiêu hãnh trong mắt em kỳ lạ/ Trên chiếc áo bạc màu trăm miếng vá/ Cô gái Việt Nam đẹp đến lạ thường...
Rón rén những giọt nắng thắp mặt sông/ Trên cây cầu độc thân/ Rộn ràng tiếng đàn ai đó bỏ quên từ đêm trước...
Người trai Việt tìm về đất Việt/ Nhớ quê hương cây khế, vườn cà...
Em có phải đông đã về gõ cửa/ Thu đi rồi chẳng còn nữa heo may...
...riêng những người Việt Nam là khách xem duy nhất/ nhìn rõ gót giày phía sau của đạo quân xâm lược...
…Đêm nay thầy ở đâu rồi/ Nhớ thầy em lại lặng ngồi em nghe.
...Giao mùa trở giấc chiêm bao/ Ru câu lục bát thuở nào xa xôi...
...Heo may cõng chiều qua phố/ đong đưa ngọn nắng hanh giòn...
Hỏi người thu đã về chưa/ Heo may đỏng đảnh như vừa chạm tay
Bước chân qua mùa đông/ Heo may về bồng tóc...
...Tìm lại mùa đông một chiều viễn xứ/ Dang dở vần thơ chợt nhớ hương thầm...
...Ôi miền Trung/ Chiếc đòn gánh , gánh hai đầu đất nước/ Nỗi niềm quặn thắt lòng con...
... Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cát/ Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương/ Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng/ Là bác học... hay là ai đi nữa/ Vẫn là con của một người phụ nữ/ Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên...
Mùa vàng Mù Cang Chải/ Cứ mỗi khi thu về/ Hút hồn bao lữ khách/ Ngắm thôi mà cũng say.
Tháng mười về con nắng lại vỡ đôi/ Và dường như mùa Thu đang rất vội...
Ði qua viên gạch này gặp viên gạch khác/ Ði qua bức tường này gặp bức tường khác/ Ngoài bức tường: Mặt đất.
Dường như là tháng chín/ Đã về qua lối này
... Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển/ Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?/ Ai ở phía bên kia cầm súng khác/ Cùng tôi trong tiếng Việt quay về...
Lời ru ẩn nơi nào/ Giữa mênh mang trời đất/ Khi con vừa ra đời/ Lời ru về mẹ hát...
Trước khi tổ chức đám cưới, bố của cô gái gọi chàng rể tương lại về nhà ăn tối và trò chuyện.
Lúc cuồng chân vì không thể trải mình với những chuyến đi xa, tôi trở về quê và chợt rộn lên sự bất ngờ. Vẫn con đường ấy, con đường tôi đi học thuở thiếu thời, đưa đón tôi đi xa, vốn nhu mì, lành hiền bỗng trở nên khác lạ.
Hồi tôi còn nhỏ, nhà tôi có ba thứ nước uống thông dụng, mùa hè cũng như mùa đông, ban ngày cũng như ban đêm, bố mẹ uống, con cái uống và cả khách cũng uống khi đến chơi nhà. Đó là nước mưa, nước vối và nước chè xanh.
Hai người phụ nữ gặp nhau lần đầu. Sau một hồi trò chuyện, một người buồn buồn nói:
Đối với bất cứ ai trong đời, nếu đã từng ít nhất một lần đặt chân đến thăm Hà Nội hoặc sinh sống ở Hà Nội thì Hà Nội – Thăng Long – không đơn thuần chỉ là một cái tên, một địa danh, mà hơn tất thảy, đó còn là Tình Yêu và Nỗi Nhớ. Yêu Hà Nội ngay cả khi đang ở trong lòng thành phố. Và càng yêu day dứt hơn khi phải đi xa…
Ấn tượng sâu đậm nhất trong tôi là những đêm trông trăng phá cỗ Trung Thu của gia đình, hoặc của xóm tôi tổ chức tại sân vận động của trường. Thích và ấn tượng – có lẽ bởi cái không khí đầm ấm đặc biệt của đêm Trung Thu sum vầy bên những người ta yêu quý mang lại.
Tháng Tám mùa Thu luôn đem lại cho lòng người những xúc cảm kỳ diệu. Nên sống sao cho trọn vẹn từng khoảnh khắc để thời gian có qua đi cũng không nuối tiếc điều gì...
Tháng ba về, nắng ửng lên, một chút nắng nhẹ đủ thoa lên đôi má ửng hồng thiếu nữ trong chiếc khăn voan kiều diễm, chiếc áo khoác trên bờ vai mịn... Và đủ để hàng cây hai bên đường khoe lá non lộc biếc ánh lên trong sắc nắng tháng ba. Tôi đi trong màu nắng trong veo có hương thơm của lúa đồng mới cấy, bén rễ xanh non mơn mởn, cảm nhận mình đang chạm vào tháng ba, tháng dùng dằng nhớ nhớ thương thương rộn ràng trong những ngày hội làng.
Tha hương mấy độ tủi thân con/ Dấn bước phiêu du kiếp mỏi mòn/ Kỷ niệm một thời xuân sắc ấy/ Tết quê hoài nhớ mãi trong con
Cuộc sống xa nhà gần mười năm đủ để tôi nhận ra một điều rằng, thời điểm nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ khu vườn tuổi thơ ắp đầy kỷ niệm dậy lên trong tôi nhiều nhất, cồn cào và mãnh liệt nhất chính là những ngày này, khi những tia nắng yếu ớt đủ gọi về một ban mai tươi mới. Và làn mưa đã dễ chịu hơn, không làm đất trời xám xịt lại. Không gian ấy đưa tôi về ngày xưa, nơi tôi cùng với tuổi thần tiên bắt đầu náo nức ngóng chờ ngày sẽ mang đến bên mình nhiều nhất yêu thương.