Lời ru ẩn nơi nào/ Giữa mênh mang trời đất/ Khi con vừa ra đời/ Lời ru về mẹ hát...
Ru con. Tranh minh họa: internet
Lời ru ẩn nơi nào
Giữa mênh mang trời đất
Khi con vừa ra đời
Lời ru về mẹ hát
Lúc con nằm ấm áp
Lời ru là tấm chăn
Trong giấc ngủ êm đềm
Lời ru thành giấc mộng
Khi con vừa tỉnh giấc
Thì lời ru đi chơi
Lời ru xuống ruộng khoai
Ra bờ ao rau muống
Và khi con đến lớp
Lời ru ở cổng trường
Lời ru thành ngọn cỏ
Đón bước bàn chân con
Mai rồi con lớn khôn
Trên đường xa nắng gắt
Lời ru là bóng mát
Lúc con lên núi thẳm
Lời ru cũng gập ghềnh
Khi con ra biển rộng
Lời ru thành mênh mông.
Xuân Quỳnh
Giữ gìn truyền thống nếp ngàn xưa/ Công của chị em nói chẳng thừa...
Nghĩ truyện trần gian cũng nực cười!/ Giời nào hơn vợ, vợ hơn giời?...
... Biển nói với em về hạnh phúc/ Và với anh về những chuyến đi/ Đêm không tiếng sóng nằm thao thức/ Biển và em nỗi nhớ tràn đầy...
Thời gian như là gió/ Mùa đi cùng tháng năm/ Tuổi theo mùa đi mãi/ Chỉ còn anh và em...
Anh không xứng là biển xanh/ Nhưng cũng xin làm bể biếc/ Để hát mãi bên gành/ Một tình chung không hết...
Đây cả mùa Xuân đã đến rồi/ Từng nhà mở cửa đón vui tươi...
Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người/ Chưa từng hẹn đến – giữa Xuân tươi/ Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy/ Thiếu nữ làm duyên, đứng mỉm cười.
... Sông Hồng sóng vỗ xôn xao/ Để con tàu cũng nôn nao. Gió về/ Cỏ xanh xanh suốt chân đê/ Ô hay Xuân vẫn cùng đi với mình!
Xóm làng nào anh sẽ đi qua/ Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi…/ Dẫu em biết rằng anh trở lại/ Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh...
... Xuân ở giữa mùa Đông khi nắng hé/ Giữa mùa Hè khi trời biếc sau mưa/ Giữa mùa Thu khi gió sáng bay vừa/ Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng...
Yêu, là chết ở trong lòng một ít/ Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?...
... Mẹ tuy không đẻ, không nuôi/ Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong...
Chợt một ngày/ Lòng bỗng bâng khuâng/ Vườn cà vẫn trải màu xanh biếc/ Em - chân trời biền biệt/ Ta - một mình cứ gọi tầm xuân...
Một đời níu ngọn gió quê/ để được làm cánh diều bay bổng/ một đời dại khờ trước mẹ/ bởi lòng mẹ cứ mênh mông...
Ta về hát khúc đồng xanh/ Thương con diều giấy quẩn quanh bay vòng/ Bời bời lau trắng triền sông/ Hóa thành tóc mẹ dòng dòng bạc phau…
Giữa Trường Sa nghe em hát xoan/ Say sưa quá, ngỡ mình đang đất Tổ/ Không có trống thì lấy thùng mà vỗ/ Đũa cùng que gõ nhịp phách tưng bừng...
Xuân bình an, Tết sum vầy/ Mùa trao hạnh phúc tràn đầy yêu thương...
Quê nhà em vẫn bình an/ Sớm, chiều bận rộn lo toan hằng ngày./ Anh về chung sức dựng xây/ Làm giàu mái ấm tràn đầy niềm vui...
Chiều tà biển lúa đan chen/ Hương đồng gió nội, vui quên nhọc nhằn...
Học kiến thức, học chữ tình/ Mốt mai đỗ đạt quang vinh ơn thầy/ Thầy chắp cánh ước mơ bay/ Thầy gieo hạt giống tương lai bớt nghèo!...
Ngày trả phép trở về đơn vị, tôi khoác ba lô ra đứng ở bãi sông nhìn về nơi làng cũ, một cảm xúc dâng lên trong tôi bồi hồi đến khó tả. Tiếng rì rào của gió như tiếng vọng của ông cha nhắc nhở tôi dưới lớp sóng lúa nhấp nhô kia còn có một dòng sông, dòng sông tuổi thơ. Dòng sông đã gắn bó với tôi với bạn bè cả một thời thơ bé...
Đầu năm, Tũn tìm đến thầy bói nổi tiếng nhất vùng hỏi chuyện tình duyên.
Người không học như ngọc không mài...
Tháng Ba còn được gọi là “Tháng Thanh niên”, bởi có ngày thành lập Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh (26-3). Và sức trẻ tháng Ba dạt dào sức xuân, sức sống, khi thiên nhiên đang vươn dậy đâm chồi nảy lộc biếc xanh. Một màu xanh thắm thiết tươi mới và rạo rực với khát khao mong muốn được hiến dâng, được bồi đắp, được nhân lên tươi mầm sự sống, sức sống.
Đối với bất cứ ai trong đời, nếu đã từng ít nhất một lần đặt chân đến thăm Hà Nội hoặc sinh sống ở Hà Nội thì Hà Nội – Thăng Long – không đơn thuần chỉ là một cái tên, một địa danh, mà hơn tất thảy, đó còn là Tình Yêu và Nỗi Nhớ. Yêu Hà Nội ngay cả khi đang ở trong lòng thành phố. Và càng yêu day dứt hơn khi phải đi xa…
Ấn tượng sâu đậm nhất trong tôi là những đêm trông trăng phá cỗ Trung Thu của gia đình, hoặc của xóm tôi tổ chức tại sân vận động của trường. Thích và ấn tượng – có lẽ bởi cái không khí đầm ấm đặc biệt của đêm Trung Thu sum vầy bên những người ta yêu quý mang lại.
Tháng Tám mùa Thu luôn đem lại cho lòng người những xúc cảm kỳ diệu. Nên sống sao cho trọn vẹn từng khoảnh khắc để thời gian có qua đi cũng không nuối tiếc điều gì...
Tháng ba về, nắng ửng lên, một chút nắng nhẹ đủ thoa lên đôi má ửng hồng thiếu nữ trong chiếc khăn voan kiều diễm, chiếc áo khoác trên bờ vai mịn... Và đủ để hàng cây hai bên đường khoe lá non lộc biếc ánh lên trong sắc nắng tháng ba. Tôi đi trong màu nắng trong veo có hương thơm của lúa đồng mới cấy, bén rễ xanh non mơn mởn, cảm nhận mình đang chạm vào tháng ba, tháng dùng dằng nhớ nhớ thương thương rộn ràng trong những ngày hội làng.
Tha hương mấy độ tủi thân con/ Dấn bước phiêu du kiếp mỏi mòn/ Kỷ niệm một thời xuân sắc ấy/ Tết quê hoài nhớ mãi trong con
Cuộc sống xa nhà gần mười năm đủ để tôi nhận ra một điều rằng, thời điểm nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ khu vườn tuổi thơ ắp đầy kỷ niệm dậy lên trong tôi nhiều nhất, cồn cào và mãnh liệt nhất chính là những ngày này, khi những tia nắng yếu ớt đủ gọi về một ban mai tươi mới. Và làn mưa đã dễ chịu hơn, không làm đất trời xám xịt lại. Không gian ấy đưa tôi về ngày xưa, nơi tôi cùng với tuổi thần tiên bắt đầu náo nức ngóng chờ ngày sẽ mang đến bên mình nhiều nhất yêu thương.