Một điều nhịn, chín điều lành
Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ
Đi một ngày đàng học một sàng khônMột điều nhịn, chín điều lànhMất lòng trước, được lòng sau
Sang sông phải bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ phải yêu mến thầy.
(st)
Trâu ơi ta bảo trâu này/ Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta ...
Nay mừng những kẻ nông phu/ Cầu cho hòa cốc phong thu bình thời...
Cái ngọn sông Đào vừa trong vừa chảy/ Anh đi kén vợ mười bảy năm nay ....
Bà Trưng quê ở Châu Phong / Giận người tham bạo, thù chồng chẳng quên...
Hoài mồm ăn quả quít khô / Hoài thân mà lấy nhà nho lúc tàn ...
Cục ta cục tác / Con diều hung ác...
Trứng rồng lại nở ra rồng/ Hạt thông lại nở cây thông rườm rà...
Bến Tre dừa ngọt sông dài / Nơi chợ Mõ Cày có kẹo nổi danh...
Ai lên Phú Thọ thì lên/ Lên non Cổ Tích, lên đền Hùng Vương ...
Ai về anh dặn lời này/ Phượng hoàng chỉ quyết đậu cây ngô đồng ...
Ai đi đâu đấy hỡi ai / Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm ...
Trăng treo bảng lảng bên vàm/sầu ai làm những tiếng đàn xôn xao ...
Ai về Phú Lộc gửi lời /Thư này một bức nhắn người tri âm ...
Ai về tôi gửi buồng cau /Buồng trước kính mẹ, buồng sau kính thầy...
Mẹ ru khúc hát ngày xưa /Qua bao nắng sớm chiều mưa vẫn còn ...
Con chim chích choè/ Nó đậu cành chanh...
Ai ơi đừng lấy học trò/ Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm...
Bước sang canh một anh thắp ngọn đèn vàng/ Chờ con bạn ngọc thở than đôi lời...
Ai đi sục sịch ngoài hàng dưa/ Phải chăng chú thợ mộc với cái cưa cái bào...
Dung dăng dung dẻ/ dắt trẻ đi chơi ...
Win ngồi ở bậc thang cuối cùng ở sau nhà, nhấm nhấm nắm cơm nếp dẻo của mí. Mí loay hoay chẻ củi trước hiên. Dáng mí sao còng còng thế. Tự dưng Win bỏ chạy hộc tốc ra cổng, chạy quên cả dép, cũng không chào mí. Win chạy đi đâu thì cũng chỉ mình Win biết mà thôi. Win nghĩ mình ra bến xe buýt. Win nghĩ mình đi tìm ai đó cho mí của Win.
Một người phụ nữ đến gặp thầy bói chỉ tay:
Bản Cóm nằm cheo leo trên đỉnh núi Tà Khuông, đỉnh núi cao nhất huyện biên giới của tỉnh. Bản Cóm như một mảnh quá khứ bị bỏ quên giữa rừng. Bước sang thể kỷ 21 rồi mà bản Cóm vẫn âm âm u u như chẳng thèm thiết gì đến những tiến bộ của nhân loại.
Tại quán cà phê nhỏ, một người phụ nữ trẻ đang nói với bạn bè mình về mẫu người đàn ông lý tưởng để lấy làm chồng.
Xứ sở mình mỗi mùa có vẻ đẹp riêng. Sự đắp đổi từ mùa này sang mùa khác đem đến cho ta cảm giác háo hức trước sự đổi thay. Thì ra thiên nhiên cũng hòa hợp với lòng người không ưa tù đọng...
Nếu ngày ấy Trung đừng buông tay thì có lẽ cuộc đời cô sẽ khác, nhưng khác như thế nào thì Hồng Thủy chưa hình dung được.
Những cánh chim cuối cùng đã rời khỏi vạt rừng, bay về tổ, nhưng Tâm vẫn nấn ná ngồi tựa gốc keo, như thể dựa lưng vào người bạn tâm giao. Tại sao, mình không ác ý với ai, mà lại bị bạn bè phản bội và cướp công thế nhỉ? Tại sao, người ta cứ phải tranh nhau làm quan thì mới được vị nể và trọng vọng nhỉ?
... Hôm vừa rồi trên Truyền hình quốc gia thấy chú Hiền xuất hiện cùng chiếc thuyền cóc chất đầy rác thải công nghiệp ở chương trình Chuyển động 24h. Chú ấy trở thành “Người tử tế” trong xây dựng nông thôn mới...
Bí mật của ông vẫn nằm vẹn nguyên trong người Thành, ông mỉm cười mãn nguyện. Vậy là ông vẫn có thể yên tâm về người nối dõi được rồi vì một phần thân thể ông sẽ được tồn tại trong cõi đời và tiếp nối một cách tốt đẹp. Con ông sẽ là một người cảnh sát nhân dân gương mẫu, tận tụy và đầy lòng nhân ái như ông...
Đối với bất cứ ai trong đời, nếu đã từng ít nhất một lần đặt chân đến thăm Hà Nội hoặc sinh sống ở Hà Nội thì Hà Nội – Thăng Long – không đơn thuần chỉ là một cái tên, một địa danh, mà hơn tất thảy, đó còn là Tình Yêu và Nỗi Nhớ. Yêu Hà Nội ngay cả khi đang ở trong lòng thành phố. Và càng yêu day dứt hơn khi phải đi xa…
Ấn tượng sâu đậm nhất trong tôi là những đêm trông trăng phá cỗ Trung Thu của gia đình, hoặc của xóm tôi tổ chức tại sân vận động của trường. Thích và ấn tượng – có lẽ bởi cái không khí đầm ấm đặc biệt của đêm Trung Thu sum vầy bên những người ta yêu quý mang lại.