Tay tiên rót chén rượu đào/ Đổ đi thì tiếc,uống vào thì say...
Tay tiên rót chén rượu đàoĐổ đi thì tiếc,uống vào thì say.
Chẳng chè chẳng chén thì sayChẳng thương chẳng nhớ sao hay đi tìm.
Tìm em như thể tìm chimChim ăn bể Bắc,đi tìm bể Đông.
(ST)
Anh em nào phải người xa/ Cùng chung bác mẹ một nhà cùng thân...
Ai cùng gặt lúa đỏ đuôi /Chàng về mà đập mà phơi kịp ngày...
Ai lên Phú Thọ thì lên / Lên non Cổ Tích, lên đền Hùng Vương ...
Hỡi cô thắt lưng bao xanh/ Có về Vạn Phúc với anh thì về...
Quét xong sân lá chợt buồn/ Bỗng dưng chợt thấy nghìn muôn lỗi lầm ...
Những người đàn bà chân đất / Chiều quê thân đẫm nắng vàng ...
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ/ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha...
Bánh cả mâm, sao em kêu rằng bánh ít? Trầu cả chợ, sao em gọi là trầu không?
Anh đây lên thác xuống ghềnh/ Thuyền nan đã trải thuyền mành thử chơi...
Bán anh em xa mua láng giềng gần.
Rượu nhạt, uống lắm cũng say/ Người khôn nói lắm, dẫu hay cũng nhàm...
Con cò chết rũ trên cây/ Bồ cu mở lịch xem ngày làm ma....
Ai ơi đừng lấy học trò /Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm ...
Bước sang canh một anh thắp ngọn đèn vàng/ Chờ con bạn ngọc thở than đôi lời....
Trứng rồng lại nở ra rồng / Hạt thông lại nở cây thông rườm rà...
Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa/ Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh
Đêm qua trăng sáng làu làu/ Anh đi múc nước để hầu tưới cây ...
Trứng rồng lại nở ra rồng/ Hạt thông lại nở cây thông rườm rà...
Ngày xửa, ngày xưa đã lâu lắm rồi, có một cây táo thần mọc trong vườn ở ngoại ô thành phố. Hàng ngày, bọn trẻ thường đến chơi ở đó, nô đùa xung quanh cây táo và bứt những quả táo ngon trên cành cùng chia nhau ăn.
... Về sau, dân làng không trông thấy cô bé đâu nữa mà chỉ thấy trong khu vườn nhà bà lão mọc lên một bụi cây nhỏ nở những chùm hoa màu trắng xanh. Đêm đêm, những chùm hoa ấy tỏa hương thơm ngọt ngào. Người ta bảo rằng, đó là tấm lòng của đứa con thương mẹ nhưng đã muộn màng và đặt tên cho loài hoa ấy là hoa Dạ hương – thứ hoa chỉ tỏa hương thơm vào đêm thanh vắng.
Ngày xưa có một người con gái đi ở với một nhà trưởng giả. Nàng phải làm việc quần quật suốt ngày, lại bị chủ đối đãi rất tệ. Cái ăn cái mặc đã chả có gì mà thỉnh thoảng còn bị đánh đập chửi mắng. Vì thế, cô gái tuổi mới đôi mươi mà người cứ quắt lại, trông xấu xí bệ rạc hết chỗ nói.
Ngày xửa ngày xưa ở một làng kia có một gia đình nghèo khó. Nhà có bốn người: hai vợ chồng, đứa con trai nhỏ tuổi và ông bố chồng đã già. Năm tháng ròng rã, ông bố phải làm lụng vất vả, giờ đây đã quá già yếu không còn cất nhắc được việc gì. Vì vậy ông phải hoàn toàn sống dựa vào con trai và nàng dâu. Họ coi ông là một gánh nặng.
Hươu con đang trên đường đi học. Quãng đường rừng đã hết, một con suối hiện ra. Ôi! Sao hôm nay nước suối to thế này nhỉ? Làm sao sang được bờ bên kia để tới lớp?
Ngày xưa... Chín tuổi. Con bặm môi, nắn nót viết vào bản sơ yếu lý lịch, họ và tên ba:..., nghề nghiệp: đạp xích lô. Cắn cắn đầu bút, con thắc mắc: đạp xích lô có phải là nghề không hén?
Ngày xưa... xưa... xưa, có ba người bạn nhỏ chơi rất thân với nhau. Thư thích đọc sách ngâm thơ. Mộc ham trồng cây, hái cỏ. Quân mê xem đánh võ, múa đao.
Ngày xưa ở bờ biển nọ, có một ông lão đánh cá rất nghèo. Ngày ngày, ông ra biển đánh cá rồi đem cá ra chợ đổi lấy bánh mì và muối để sống qua ngày.