Ai ơi nhớ lấy lời này/Tằm nuôi ba lứa, ruộng cày ba năm ...
Ai ơi nhớ lấy lời này: Tằm nuôi ba lứa, ruộng cày ba năm Nhờ trời hoà cốc phong đăng Cấy lúa lúa tốt, nuôi tằm tằm tươi Được thua dù có tại trời Chớ thấy sóng cả mà rời tay co
(ST)
Thương thay thân phận con tằm / Kiếm ăn được mấy phải nằm nhả tơ...
Ai về tôi gửi buồng cau / Buồng trước kính mẹ, buồng sau kính thầy ...
Ơn trời mưa nắng phải thì/ Nơi thì bừa cạn nơi thì cày sâu ...
Tay tiên rót chén rượu đào/ Đổ đi thì tiếc,uống vào thì say...
Anh em nào phải người xa/ Cùng chung bác mẹ một nhà cùng thân...
Ai cùng gặt lúa đỏ đuôi /Chàng về mà đập mà phơi kịp ngày...
Ai lên Phú Thọ thì lên / Lên non Cổ Tích, lên đền Hùng Vương ...
Hỡi cô thắt lưng bao xanh/ Có về Vạn Phúc với anh thì về...
Quét xong sân lá chợt buồn/ Bỗng dưng chợt thấy nghìn muôn lỗi lầm ...
... Con ơi ghi nhớ lời này/ Công cha, nghĩa mẹ, công thầy chớ quên...
Những câu tục ngữ, thành ngữ về thầy cô sau sẽ giúp bạn cảm nhận sâu sắc công ơn, tình cảm to lớn của thầy cô - những người đã không quản ngại gian khổ, khó khăn để dìu dắt ta nên người.
Những câu ca dao về thầy cô là một phần vô cùng quan trọng và có giá trị trong không chỉ trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam mà còn thể hiện truyền thống tốt đẹp của dân tộc.
Trong xã hội phong kiến xưa cũ, thân phận người phụ nữ luôn bị kìm kẹp và chịu nhiều thiệt thòi, thậm chí không có cơ hội để tự quyết định cuộc đời của chính mình. Bởi thế phần lớn ca dao tục ngữ thành ngữ về phụ nữ thời phong kiến đều chất chứa nỗi niềm thương cảm xen lẫn chút xót xa.
Chồng em áo rách em thương,/ Chồng người áo gấm xông hương mặc người
Anh hùng nào giang sơn nấy...
Tháng Chạp thì mắc trồng khoai/ Tháng Giêng trồng đậu, tháng Hai trồng cà/ Tháng Ba cày bở ruộng ra/ Tháng Tư bắc mạ, thuận hoà mọi nơi...
Thương chồng nên phải gắng công/ Nào ai xương sắt, da đồng chi đây...
Tháng Bảy heo may, chuồn chuồn bay thì bão...
Cô kia cắt cỏ bên sông/ Có muốn ǎn nhãn thì lồng sang đây/ Sang đây anh nắm cổ tay/ Anh hỏi câu này: có lấy anh chǎng?
Ngày xửa ngày xưa, có một người trải đã nhiều kiếp, kiếp nào từ bé đến lớn cũng giữ mình đức hạnh và thành bậc chân tu Cứ luân hồi chuyển kiếp như vậy liên tiếp đến 9 lần, nhưng chưa kiếp nào được thành Phật. Đến kiếp thứ 10, Đức Thích Ca muốn thử lòng, bắt vào đầu thai làm con gái một nhà họ Mãng ở nước Cao Ly.
Ngày xửa, ngày xưa đã lâu lắm rồi, có một cây táo thần mọc trong vườn ở ngoại ô thành phố. Hàng ngày, bọn trẻ thường đến chơi ở đó, nô đùa xung quanh cây táo và bứt những quả táo ngon trên cành cùng chia nhau ăn.
Vào một ngày đầu năm, bốn nàng tiên Xuân, Hạ, Thu, Đông gặp nhau ở vườn đào. Các chị em ai cũng phấn khởi vì được gặp lại nhau, họ nói cười vô cùng vui vẻ.
... Phồn hoa thứ nhất Long Thành/ Phố giăng mắc cửi, đường quanh bàn cờ/ Người về nhớ cảnh ngẩn ngơ/ Bút hoa xin chép nên thơ lưu truyền.
Ngày xưa có một người con gái đi ở với một nhà trưởng giả. Nàng phải làm việc quần quật suốt ngày, lại bị chủ đối đãi rất tệ. Cái ăn cái mặc đã chả có gì mà thỉnh thoảng còn bị đánh đập chửi mắng. Vì thế, cô gái tuổi mới đôi mươi mà người cứ quắt lại, trông xấu xí bệ rạc hết chỗ nói.
Ngày xửa ngày xưa ở một làng kia có một gia đình nghèo khó. Nhà có bốn người: hai vợ chồng, đứa con trai nhỏ tuổi và ông bố chồng đã già. Năm tháng ròng rã, ông bố phải làm lụng vất vả, giờ đây đã quá già yếu không còn cất nhắc được việc gì. Vì vậy ông phải hoàn toàn sống dựa vào con trai và nàng dâu. Họ coi ông là một gánh nặng.
Hươu con đang trên đường đi học. Quãng đường rừng đã hết, một con suối hiện ra. Ôi! Sao hôm nay nước suối to thế này nhỉ? Làm sao sang được bờ bên kia để tới lớp?
Ngày xưa... Chín tuổi. Con bặm môi, nắn nót viết vào bản sơ yếu lý lịch, họ và tên ba:..., nghề nghiệp: đạp xích lô. Cắn cắn đầu bút, con thắc mắc: đạp xích lô có phải là nghề không hén?
Ngày xưa... xưa... xưa, có ba người bạn nhỏ chơi rất thân với nhau. Thư thích đọc sách ngâm thơ. Mộc ham trồng cây, hái cỏ. Quân mê xem đánh võ, múa đao.