Lúc đêm sương lạnh trăng mờ
Canh tàn, rượu tỉnh, lúc bấy giờ em nghĩ thương thân
Em tiếc thay trong giá trắng ngần
Nỡ gieo mình vào đám phong trần mà chơi
Chốn hang sâu lẩn khuất hương trời
Non xanh nước biếc để ai người biết cho
Con chim khôn đã mắc phải dò
Vui gì cái kiếp giang hồ hỡi chị em ơi
Tính đốt tay quá nửa xuân rồi
Đầu xanh mấy nỗi da mồi tóc sương
Kiếp hồng nhan nghĩ đến mà thương
Tài tình chi lắm để vương nợ đời
Trông non sông mà thẹn với Trời
Khi vui vui gượng, khi cười em cười suông
Ruột con tằm trăm mối tơ vương
Bên trời góc bể biết gởi can trường vào đâu
Ai về nhắn ả Mạc Sầu.
Mày đẹp cho mẹ mày lo
Đêm đêm lắm kẻ rình mò ước ao,
Xấu xí như chị em tao,
Đêm nằm ngỏ cửa, gió vào mát thay
Muốn cho anh chị em nhà
Trên dưới thuận hòa, nếp sống an vui
Miệng mời tay lại mở nem
Nem thời có ít, chị em thời nhiều
Một lo đứng cửa trông ra
Hai lo đi lấy chồng xa nước người
Ba lo sợ chị em cười
Bốn lo đi ngược, về xuôi sao đành
Năm lo lúc tử, lúc sinh
Sáu lo phận (con) gái một mình đường xa
Bảy lo nhớ cửa nhớ nhà
Tám lo còn chút mẹ già ai nuôi
Chín lo em thiệt cả mười
Mười lo (Để em) kiếm lối tìm nơi đi về
Một năm là mấy mùa xuân
Gái kia hồ dễ mấy lần đưa dâu
Chị em dâu như bầu nước lã
Chị em gái như cái nhân sâm
Ngày xưa đại tướng cầm quân
Ngày nay đại tướng cầm quần chị em
Nhờ cô nhờ bác giúp lời
Chị em giúp của, ông trời định đôi
Người ta năm bảy chị em
Tôi đây như thể chiếc nem lột trần