Dùng dằng hương cỏ

Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)

Đã bao lần tôi tự nhủ: “thôi, không đi nữa”, nhưng rồi chính cái mùi hương ngai ngái, thân thương từ thảm cỏ nơi góc nhỏ công viên cứ dùng dằng níu chân tôi giữa lo toan thường nhật.

Cái ngày mới chân ướt, chân ráo đến thành phố này, tôi đã yêu công viên ấy, nhất là thời khắc chuyển giao cuối tháng 7 đầu tháng 8. Bởi đấy là thời điểm những thảm cỏ xanh trải dài, mịn màng hơn bao giờ hết. Những đợt mưa phùn vừa thấm đất đủ để những đám cỏ thêm xanh mơn mởn. Thật thú vị khi nằm dài trên cỏ, tận hưởng cái ram ráp, nhồn nhột sau lưng mình, rồi cả cái cảm giác một quãng đời tuổi thơ như quay ngược trở về trong khoảnh khắc…

Tuổi thơ tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo khó nhưng rất đẹp và thanh bình. Thời ấy, tụi con nít mới chập chững biết đi đã suốt ngày quanh quẩn ngoài đồng, làm bạn với ruộng lúa, đám mía, vạt cỏ. Cỏ mọc mơn mởn hai bên bờ ruộng, trên triền đê, trên cả những đám khoai trái mùa chưa trồng. Lũ trẻ chúng tôi, da đen nhem nhẻm, tóc cháy vàng tha hồ nô đùa với vô số trò chơi như rồng rắn lên mây, kéo mo cau, thả diều… trên nệm cỏ mịn màng. Từng hạt mồ hôi nhỏ giọt, nhỏ giọt, rơi xuống, vậy mà những đôi chân nhỏ vẫn cứ muốn đùa nghịch, chạy nhảy trên thảm cỏ đã bị giẫm nát. Nhưng thật  không thể tưởng tượng được thứ gì hồi sinh nhanh hơn cỏ. Chỉ cần một đêm đẫm hơi sương, sáng hôm sau đã thấy cỏ xanh um. Trong màu xanh kỳ lạ ấy như nghe từng tiếng động rất khẽ của những ngọn cỏ non đang nhú lên, cả tiếng côn trùng rỉ rả suốt một vùng yên vắng…

Đến tuổi cắp sách, hết tiểu học rồi cấp hai, cấp ba, ngôi trường nào ở quê cũng có một sân cỏ rộng đến nỗi không bao giờ chạy hết nổi một vòng. Trong những đám cỏ xanh, giờ ra chơi lũ con gái rủ nhau vạch đám cỏ bắt được hàng chục con châu chấu đang ngái ngủ. Thế là cả hội cùng nhau chúi tai lắng nghe tiếng búng tanh tách vui nhộn bên trong hộp nhựa đựng đầy châu chấu. Tụi con trai thì tha hồ vật nhau huỳnh huỵch trên nệm cỏ, rồi lại tìm cỏ chỉ chơi trò chọi gà, mệt quá thì nằm lăn trên cỏ…

Kể sao hết những kỷ niệm cứ như một giấc mơ chập chờn, vương vấn, quấn quýt trên từng chặng đường đời của những người con xa quê. Thời gian thoi đưa, lối cũ, trường xưa giờ vẫn còn đấy nhưng sao cứ mỗi lần về quê lại nghe lòng bùi ngùi. Bờ đê giờ trở thành con đường bê tông láng bóng với những ngôi nhà cao tầng san sát. Sân trường tuổi thơ đã thu hẹp, phần lớn cỏ xanh thay bằng các loại hoa cảnh đủ sắc màu. Hương cỏ xưa bị lấn át bởi mùi thơm các loại bánh rán, bánh nướng từ những quầy quà vặt ven đường.

Cũng  may, tại thành phố nơi tôi đang sống vẫn còn những khoảnh cỏ đủ rộng để thi thoảng tôi được chìm trong mùi ngai ngái quen thuộc, được hít một hơi hương cỏ thật sâu, thật sâu và quên mình trong đó, chỉ một lát thôi cũng đã xanh lại một khoảng trời tuổi thơ.

Thanh Ly (baoquangnam)